Tâm Lý Học NTD
Bản chất của giao tiếp không phải trèo cao, mà là sự thu hút lẫn nhau trên một mặt bằng bình đẳng!

Tâm lý học: Tại sao người tự ti luôn tìm cách lấy lòng kẻ khác? Bản chất của giao tiếp không phải trèo cao, mà là sự thu hút lẫn nhau trên một mặt bằng bình đẳng!
Bất kỳ mối quan hệ nào thực sự lành mạnh, đều không thể đạt được bằng sự hy sinh. Ai cũng ngưỡng mộ một người có khí chất kiêu hãnh, nhưng chẳng ai thích một kẻ quá mức tự ti.
Cách đây không lâu, tôi xem một bộ phim nước ngoài có tên “Phàm nhân ca”, trong phim có một cảnh của nhân vật Thẩm Lâm khiến tôi cảm thấy nhói lòng. Là một người mẹ hai con, sau nhiều năm rời khỏi môi trường làm việc, cô ấy lại phải ra ngoài kiếm tiền. Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tại công ty của bạn học cũ, cô ấy rất sợ bị đồng nghiệp xa lánh. Thế nên, ngay từ ngày đầu đi làm, cô ấy đã cố gắng “làm thân” với mọi người. Thường xuyên hỏi han xem có ai cần giúp đỡ không, buổi trưa chủ động giúp mọi người gọi cơm, lấy đồ ăn. Rõ ràng không quen uống trà sữa, nhưng vẫn đặt chung với mấy cô gái trẻ, chỉ để họ kéo cô ấy vào nhóm trò chuyện. Cô ấy đã thể hiện đủ sự nhiệt tình và chân thành, nhưng đồng nghiệp vẫn luôn lạnh nhạt, giữ khoảng cách. Thậm chí có người còn thì thầm sau lưng: “Sao cứ phải thân thiết với bọn mình thế nhỉ? Đâu cần thiết đến vậy.”
Nhìn qua màn hình, tôi thấy xấu hổ thay cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn cho chính mình. Bởi vì lúc mới đi làm, tôi cũng chẳng khác gì cô ấy. Trong công việc thì luôn cố gắng lấy lòng người khác, chỉ sợ làm phật ý ai; trong cuộc sống thì ra sức cho đi, chỉ mong có được thiện cảm từ mọi người. Nhiều năm trôi qua, nghĩ lại những chuyện ngày đó, tôi thật sự hối hận vô cùng. Bởi vì những gì tôi bỏ ra không những không đổi lại được tình cảm chân thành, mà còn bị gán mác là “nhu nhược” và “ngốc nghếch”. Đặc biệt là khi tuổi tác lớn hơn, những lo toan trong cuộc sống ngày một nhiều, tôi lại càng không còn tâm trí để dây dưa với những người không quan trọng.
Rất đồng tình với câu nói của nhà văn Tô Cầm: Những mối quan hệ thực sự tốt đẹp đều không cần phải gắng sức.
01 – Đừng cố gắng lấy lòng người khác
Nhà tư vấn tâm lý Vũ Chí Hồng từng tiếp nhận một khách hàng tên là Tây Tây. Tây Tây không thể hiểu nổi tại sao mình luôn thân thiện, nhưng các mối quan hệ lại tệ đến vậy. Dù là với đồng nghiệp, bạn bè hay trong chuyện tình cảm, cô ấy luôn đặt người khác lên hàng đầu. Cô ấy đã rất cố gắng vun đắp từng mối quan hệ, nhưng chẳng ai thực sự trân trọng cô. Dần dần, Tây Tây cảm thấy lạnh lẽo, như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
Nghe xong câu chuyện của cô ấy, Vũ Chí Hồng cũng chia sẻ trải nghiệm của chính mình. Khi còn trẻ, ông từng tin rằng chỉ cần hết lòng với người khác, mình sẽ nhận lại được tình yêu và sự trân trọng. Ngay cả khi nhận được tin nhắn cầu cứu lúc nửa đêm, ông cũng lập tức chạy đến giúp đỡ. Nhưng khi những chuyện như vậy lặp đi lặp lại, ông không những chẳng cảm thấy ấm áp, mà còn kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Sau này, khi nghiên cứu tâm lý học, ông mới hiểu rằng tất cả những điều đó bắt nguồn từ “tính cách luôn muốn lấy lòng người khác”. Nguyên nhân sâu xa là đứa trẻ bên trong chúng ta quá yếu đuối, chỉ có thể tìm kiếm giá trị của mình qua sự công nhận của người khác. Vậy nên, lời khuyên của ông là: Hãy chọn cách rời xa một số người nhất định. Những trái tim mãi mãi không thể sưởi ấm, những kỳ vọng không bao giờ có thể đạt tới, thì hãy buông bỏ đi.
Nhà văn Duy Nạp, trước khi trở thành tác giả, từng làm nhân viên văn phòng. Cô ấy luôn đặt mình ở vị trí thấp trong công ty, mỗi ngày đều cẩn trọng “phục vụ” người khác. Để lấy lòng đồng nghiệp, thậm chí cô còn tự nguyện nhường lại thành quả lao động của mình. Cô từng nghĩ rằng, nếu đối xử chân thành, mọi người cũng sẽ chân thành với mình. Nhưng kết quả là, không ai thực sự coi cô là bạn. Cô cảm thấy vô cùng đau khổ, theo lời cô kể, đó là một “cảm giác vỡ vụn”.
Mãi đến khi một người bạn nói với cô một câu, cô mới bừng tỉnh: “Dù có mất tất cả, cũng đừng bao giờ đánh mất lòng tự tôn”. Nghe xong câu nói ấy, sau một hồi đấu tranh nội tâm, Duy Nạp quyết định không cố lấy lòng ai nữa. Cô đã chuẩn bị tinh thần bị cô lập, nhưng không ngờ, càng giữ vững nguyên tắc của mình, công việc của cô lại càng thuận lợi hơn.
Nhìn lại quá khứ, cô nói: “Tôi nhận ra rằng, tất cả những đau khổ khi ấy đều xuất phát từ việc tôi muốn làm hài lòng tất cả mọi người.”
Triết gia Schopenhauer từng viết trong Trí Tuệ Cuộc Sống: “Một trong những điểm yếu lớn nhất của con người là quá xem trọng cách người khác nhìn nhận về mình.”
Vì một người nào đó, vì một mối quan hệ nào đó, quá nhiều người đã vô tình rơi vào cái bẫy của sự lấy lòng. Nhưng thế giới này sẽ không bao giờ ưu ái những ai xem nhẹ chính mình. Bất kỳ mối quan hệ nào thực sự lành mạnh, đều không thể đạt được bằng sự hy sinh. Ai cũng ngưỡng mộ một người có khí chất kiêu hãnh, nhưng chẳng ai thích một kẻ quá mức tự ti.
02 – Đừng cố gắng chiều lòng người khác
Nữ diễn viên Đào Hân Nhiên sau khi đóng Chân Hoàn Truyện đã nhanh chóng rời xa màn ảnh. Nhiều người cảm thấy tiếc nuối cho cô, nhưng trong một cuộc phỏng vấn, cô nói: “Lớn tuổi rồi, tôi không còn hứng thú đóng kịch với ai cả. Hợp thì chơi, không hợp thì rời đi”. Với những “mối quan hệ hời hợt”, có thể xóa bạn bè, hủy theo dõi trên mạng xã hội, không cần phải nhấn thích bài đăng trên mạng xã hội.
Thật khâm phục sự dứt khoát của cô ấy. Vì chuyện này, không phải ai cũng dám nghĩ đến, chứ đừng nói là làm.
Vậy nên mới có những người dù chán ghét những buổi nhậu nhẹt nhưng vẫn phải miễn cưỡng tham gia, chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ;
Dù xa cách đến mức quên cả tên họ hàng, mỗi dịp lễ Tết vẫn gượng gạo đến thăm hỏi;
Dù cả năm trời chẳng liên lạc, nhưng khi một người bạn cũ nhờ vả, vẫn không nỡ từ chối.
Khi còn trẻ, người ta thích sự náo nhiệt, sợ cô đơn, hứng thú với việc kết giao rộng rãi. Nhưng đến một độ tuổi nhất định, thời gian dần ít đi, năng lượng dần cạn kiệt, người ta lại khao khát sự tĩnh lặng.
Tôi đặc biệt ngưỡng mộ nhà văn Lý Quyên vì điều này. Sau khi bộ phim “A Lặc Thái của Tôi” gây sốt, tên tuổi của cô ấy cũng bùng nổ. Các buổi phỏng vấn, livestream, tọa đàm dồn dập kéo đến. Thế nhưng, chỉ sau một đến hai tháng, cô ấy lại biến mất khỏi mọi phương tiện truyền thông.
Lý do là gì? Hãy xem cách cô ấy tham gia phỏng vấn, bạn sẽ hiểu. Bất kể chương trình sắp đặt ra sao, bất kể người dẫn dắt phấn khích thế nào, cô ấy vẫn bình thản. Cô chỉ nói những gì mình muốn nói, còn không muốn, cô ấy im lặng. Nếu cảm thấy không hợp chuyện, cô thậm chí không che giấu sự nhàm chán của mình. Có người bảo cô đã bỏ lỡ cơ hội tận dụng sự nổi tiếng, nhưng thực chất, đó là lựa chọn có ý thức để tránh xa những ồn ào vô nghĩa. Bây giờ, cô ấy đã quay trở về A Lặc Thái, tiếp tục cuộc sống nửa ẩn dật, nhẹ nhàng, tự do.
Nhà văn Lương Vĩnh An từng nói: “Mọi mối quan hệ hời hợt cuối cùng đều sẽ đi đến hồi kết.” Thay vì đợi đến lúc “diễn không nổi nữa”, chi bằng chủ động buông bỏ những mối quan hệ dư thừa.
Chúng ta không phải là kẻ trốn tránh giao tiếp, mà là người biết giữ lại năng lượng để chăm sóc chính mình. Đây không phải là “không biết hòa đồng”, mà là sự thông tuệ của người trưởng thành.
03 – Đừng cố gắng kết giao một cách gượng ép
Trên mạng từng có một blogger chia sẻ câu chuyện về một ông chủ nhỏ. Người này rất khao khát gia nhập một hiệp hội doanh nhân. Hiệp hội này có yêu cầu đầu vào cực kỳ khắt khe, hầu hết thành viên đều là CEO của các công ty trong danh sách Fortune 500. Biết mình không đủ đẳng cấp, ông chủ nhỏ đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận những nhân vật quan trọng trong hội.
Ông ta bỏ ra một khoản tiền lớn để tổ chức tiệc chiêu đãi, đặt hết tất cả trứng cá muối và gan ngỗng trong một khách sạn 5 sao, tổng cộng lên đến 10kg. Để thể hiện sự chân thành, ông ta đựng chúng trong hai cái tô lớn, đặt ngay đầu bàn tiệc kèm tấm biển “Tùy thích thưởng thức”.
Kết quả là, các vị khách quý vừa nhìn thấy hai tô thức ăn khổng lồ liền mất hết cảm giác ngon miệng. Họ cũng dần xa lánh ông ta. Sau sự kiện này, ông chủ nhỏ trở thành trò cười trong giới, bị chế giễu là “nhà giàu mới nổi thiếu tinh tế”. Nhưng ngẫm lại, việc ông ấy mong muốn phát triển bản thân không có gì sai. Sai lầm nằm ở chỗ quá gượng ép để hòa nhập vào một nhóm không thuộc về mình.
Một nhà văn từng nói một câu rất thấm thía: “Thế giới rất rộng lớn, có vô số vòng kết nối. Không cố gắng hòa nhập một cách khiên cưỡng, vừa giúp người khác có không gian, vừa giữ lại lối thoát cho chính mình.”
Tiếc là, trong thực tế, khi gặp những tình huống tương tự, lòng ham muốn và hư vinh lại bắt đầu chi phối chúng ta.
Biết mình không cùng đẳng cấp với người khác, nhưng vẫn cố gắng kiễng chân để bắt tay họ. Biết bản thân chưa đủ giá trị, nhưng vẫn giả vờ giàu có để cố gắng hợp tác. Kết quả là, càng cố gắng quá mức, càng dễ làm hỏng chuyện. Vòng kết nối rất quan trọng, nhưng hiểu rõ bản thân còn quan trọng hơn. Hãy nhận thức đúng về mình, rồi từng bước nâng cao năng lực. Khi giá trị của bạn đủ cao, tự khắc sẽ có những người tài giỏi chủ động tìm đến.
Nhà văn Vương Tâm Ngao trong cuốn Bản Chất Của Con Người từng kể câu chuyện về một người đàn ông họ Lý. Anh Lý hơn 30 tuổi, làm việc trong một công ty tư nhân suốt 6 năm mà vẫn chỉ là một nhân viên mờ nhạt. Sau đó, anh quyết định chuyển việc. Chưa đầy một năm, anh liên tục thăng tiến ba bậc, từ nhân viên trở thành quản lý cấp cao. Anh tổng kết bí quyết thành công của mình nằm ở chiến lược xã giao.
6 năm trước, anh chỉ mải chạy theo các mối quan hệ, tìm mọi cách kết giao. Nhưng sau khi đổi việc, anh chuyển trọng tâm sang học nghiệp vụ và chăm sóc khách hàng. Vương Tâm Ngao nhận xét, điểm sáng suốt nhất của anh Lý là đưa sự chú ý trở lại bản thân mình.
Bản chất của giao tiếp không phải là trèo cao, mà là sự thu hút lẫn nhau trên một mặt bằng bình đẳng. Đừng đuổi theo một con ngựa, hãy dành thời gian đó để trồng cỏ. Khi xuân đến, cả vạn con ngựa sẽ tự tìm đến bạn.
04
Tô Thức tu hành Phật giáo vào những năm cuối đời, trước lúc lâm chung, có một nhà sư đến và khuyên ông hãy cố gắng suy nghĩ về thế giới Tây Phương Cực Lạc.
Bằng cách này, linh hồn có thể thăng lên Cõi Tịnh Độ dưới sức mạnh của tư tưởng. Nhưng Tô Thức lắc đầu, nói ra bốn chữ ý tứ sâu xa: “Trứ lực tức sai”.
Ý của ông rất rõ ràng: bạn càng cố gắng thì khả năng phản tác dụng càng cao. Không có gì có thể ép buộc được, và điều này cũng đúng khi bạn tương tác với những người xung quanh.
Bởi lẽ không có mối quan hệ nào có thể đạt được bằng sự cưỡng ép, tốt hơn là hãy để mọi việc diễn ra theo tự nhiên. Nên buông tay hãy buông tay, thứ nên đến sẽ được định sẵn là phải đến.
Theo Cafebiz
Tâm Lý Học NTD
15% người tiêu dùng Việt cho biết từng sử dụng AI tìm kiếm ý tưởng mua sắm

Khảo sát được thực hiện với 18.727 người trong độ tuổi 18-95 vào tháng 12/2024, tại Australia, Brazil, Canada, Pháp, Đức, Indonesia, Nhật Bản, Mexico, Hàn Quốc, Thụy Điển, Thái Lan, Anh, Mỹ và Việt Nam. Trong đó 15% người tiêu dùng Việt cho biết từng sử dụng AI tìm kiếm ý tưởng mua sắm.
Trong khi đó, báo cáo AI for Business do Deloitte thực hiện cũng cho thấy 93% doanh nghiệp Việt Nam được khảo sát đã ứng dụng ít nhất một công cụ AI để giao tiếp và tiếp cận khách hàng.
Bình luận về số liệu trên tại sự kiện Meta Marketing Summit 2025 chiều 8/5, ông Benjamin Joe, Phó chủ tịch phụ trách Đông Nam Á của Meta, nhận định: “Người tiêu dùng Việt Nam đang đặt ra một tiêu chuẩn mới trên toàn cầu trong việc ứng dụng AI vào đời sống hàng ngày”.
Theo ông, tỷ lệ ứng dụng AI của người Việt cao nhất trong các thị trường được Meta khảo sát, cho thấy mức độ sẵn sàng đổi mới. Sự cởi mở này còn tạo ra cơ hội cho các doanh nghiệp muốn xây dựng trải nghiệm cá nhân hóa dựa trên AI.
“Với dân số trẻ, năng động và nền kinh tế đang phát triển nhanh, tôi tin Việt Nam có tiềm năng rất lớn để trở thành quốc gia dẫn đầu trong việc khai thác sức mạnh của trí tuệ nhân tạo cho tăng trưởng và đổi mới kinh doanh”, ông Joe nhận định.
Báo cáo của Deloitte cũng cho thấy 66% doanh nghiệp Việt đang sử dụng AI để giao tiếp và 63% dùng để tìm kiếm khách hàng mới. Trong bối cảnh đó, ông Khôi Lê, Giám đốc Quốc gia của Meta tại Việt Nam, đánh giá: “AI không còn là công nghệ của tương lai, mà trở thành một phần thiết yếu trong chiến lược tăng trưởng của các doanh nghiệp”.
Sự phổ biến của ứng dụng AI tại Việt Nam không hoàn toàn ngẫu nhiên. Chiến lược quốc gia về nghiên cứu, phát triển và ứng dụng trí tuệ nhân tạo đến năm 2030 đã được Bộ Khoa học và Công nghệ ban hành từ 2021. Đến 2024, tầm quan trọng của AI một lần nữa được khẳng định, khi trí tuệ nhân tạo là một trong số những công nghệ chiến lược được Việt Nam ưu tiên đầu tư phát triển theo Nghị quyết 57 của Bộ Chính trị.
Chính phủ cũng đã có nhiều động thái nhằm thúc đẩy kỹ năng sử dụng AI và các công nghệ số cho người dân. Chương trình Bình dân học vụ số với mục tiêu phổ cập chuyển đổi số được Bộ Công an phát động hồi tháng 3. Tháng trước, Thủ tướng Phạm Minh Chính trực tiếp kêu gọi người dân tham gia phong trào “Cả nước thi đua đổi mới sáng tạo và chuyển đổi số” với phương châm “thần tốc hơn nữa, táo bạo hơn nữa”.
Ver2Solution theo VNexpress
Tâm Lý Học NTD
Tại sao não của chúng ta lại thích chơi một trò gần như không thể thắng?

Cùng tìm hiểu lý do tại sao bộ não lại mê mẩn trò xổ số, dù biết rõ rằng cơ hội chiến thắng là vô cùng mong manh. Tại sao não của chúng ta lại thích chơi một trò gần như không thể thắng?
Mỗi buổi chiều, hình ảnh một người cầm xấp vé số mời mua đã trở nên quá quen thuộc. Và cũng có rất nhiều người vui vẻ rút ra mười nghìn đồng để đổi lấy một tờ giấy mỏng manh in đầy những con số. Chúng ta đều biết cơ hội để những con số đó biến thành hàng tỷ đồng là vô cùng nhỏ, vậy tại sao chúng ta vẫn chơi? Câu trả lời không nằm ở những con số, mà nằm sâu bên trong cách bộ não của chúng ta hoạt động. Việc mua một tờ vé số cũng giống như khi một đứa trẻ bỏ tiền ăn sáng để mua một hộp đồ chơi bí ẩn, sự hấp dẫn không chỉ nằm ở món đồ chơi bên trong, mà còn ở cảm giác hồi hộp “không biết sẽ là gì đây”.
Tờ vé số không chỉ bán tiền, nó bán một giấc mơ
Điều đầu tiên cần hiểu là khi mua một tờ vé số, bạn không hoàn toàn chỉ đang mua cơ hội trúng tiền. Bạn đang mua một thứ rẻ hơn nhưng cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, đó là quyền được mơ mộng. Chỉ với một chi phí rất nhỏ, bạn có được tấm vé bước vào một thế giới tưởng tượng, nơi mọi gánh nặng tài chính đều biến mất.
Tờ vé số giống như một chiếc vé mời bạn vào một rạp chiếu phim trong đầu. Ở đó, bạn là nhân vật chính của một bộ phim tuyệt vời, nơi bạn có thể xây nhà cho bố mẹ, đi du lịch khắp thế giới, hay thậm chí là mua cả một cửa hàng đồ chơi. Tấm vé vào cửa chỉ có giá mười nghìn, nhưng bộ phim trong đầu mà nó mang lại thì gần như vô giá. Đó là một khoản đầu tư chi phí thấp cho một lợi nhuận cảm xúc cực kỳ cao, dù chỉ là tạm thời. Mọi người không chỉ trả tiền cho cơ hội chiến thắng, họ trả tiền cho cảm giác được hy vọng.
Bộ não “dốt” toán và cái bẫy tâm lý “suýt trúng”
Một sự thật thú vị là bộ não của con người chúng ta không thực sự giỏi trong việc hình dung các xác suất nhỏ bé và những con số quá lớn. Khái niệm “một trên tám triệu” cơ hội chiến thắng là một thứ gì đó quá trừu tượng và khó nắm bắt. Ngược lại, hình ảnh về giải thưởng “mười tỷ đồng” với nhà lầu, xe hơi lại vô cùng sống động và dễ hình dung.
Bộ não chúng ta hoạt động giống như một em bé. Nếu bạn nói “con có một trên tám triệu cơ hội được ăn kẹo”, bé sẽ không hiểu gì. Nhưng nếu bạn giơ một viên kẹo to đùng, nhiều màu sắc ra trước mặt, bé sẽ chỉ chăm chăm nhìn vào viên kẹo và muốn có nó ngay lập tức. Giải thưởng xổ số chính là viên kẹo khổng lồ đầy màu sắc đó.
Bên cạnh đó, xổ số còn có một “vũ khí” tâm lý khác là hiệu ứng “suýt trúng”. Khi dò số và thấy kết quả của mình chỉ sai lệch một vài con số so với giải độc đắc, não của chúng ta không diễn giải đó là một thất bại hoàn toàn. Thay vào đó, nó lại gửi đi một tín hiệu rằng “chúng ta đã đến rất gần rồi”. Cảm giác tiếc nuối này tạo ra một sự thôi thúc mạnh mẽ, khiến chúng ta tin rằng lần chơi tiếp theo chắc chắn sẽ may mắn hơn. Nó giống hệt như khi bạn chơi trò ném bóng vào rổ. Nếu quả bóng chỉ đập vào vành rổ rồi văng ra, bạn sẽ muốn ném lại ngay lập tức. Các giải thưởng phụ, giải an ủi của xổ số cũng hoạt động theo cách tương tự, chúng giữ cho người chơi ở lại với cuộc chơi.
Kết luận
Việc chúng ta yêu thích xổ số không hẳn vì chúng ta không biết xác suất trúng là rất thấp. Chúng ta chơi vì tờ vé số cho ta một lý do để hy vọng. Chúng ta chơi vì bộ não tập trung vào phần thưởng hấp dẫn hơn là những con số khô khan. Và chúng ta chơi vì cảm giác “suýt thắng” luôn mang lại một sự tiếc nuối ngọt ngào và thôi thúc ta thử lại lần nữa.
Hiểu được điều này giúp chúng ta nhìn nhận xổ số đúng với bản chất của nó, một hình thức giải trí vui vẻ. Nó giống như mua một que kem để tận hưởng sự ngọt ngào trong chốc lát, chứ không thể thay thế cho một bữa ăn chính. Chơi để tìm kiếm niềm vui và những giấc mơ ngắn hạn thì hoàn toàn ổn, nhưng đừng bao giờ xem nó là một kế hoạch làm giàu thực sự.
Tâm Lý Học NTD
Phát hiện 40% Thế hệ Z thường xuyên vay nợ để mua sắm bốc đồng những món đồ hoặc trải nghiệm mà họ thấy trên mạng xã hội

Thành ngữ Keep up with the Joneses xuất hiện lần đầu vào năm 1850 trên tờ The New Yorker , ám chỉ việc thấy hàng xóm có gì mới liền mua theo; đua đòi vì sợ mình không “bằng bạn bằng bè”. Kể từ đó, cụm từ này đã trở thành một phần quen thuộc trong văn hóa cạnh tranh của tầng lớp trung lưu Mỹ.
“Nhà Joneses” – một gia tộc có thật sống ở Anh cuối thế kỷ 19 – gợi lên hình ảnh một gia đình Mỹ điển hình với chồng, vợ, hai con, một chú chó — đứng trước sân nhà, vẫy tay chào hàng xóm. Người chồng mỉm cười khi nhận ra chiếc xe mới của hàng xóm, còn người vợ tự hỏi liệu con cái nhà hàng xóm có mặc đồ đẹp hơn con mình không. Đây là cách nói về áp lực khi ngôi nhà, gia đình và một vài tài sản vật chất quan trọng được coi là phần thiết yếu với hình ảnh cá nhân của một ai đó.
Đối với Gen Z – thế hệ lớn lên cùng điện thoại thông minh, mạng xã hội còn tạo ra áp lực lớn hơn nữa, khiến họ phải ghi lại mọi khía cạnh của cuộc sống, dù lớn hay nhỏ — bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, việc làm thêm, kế hoạch cuối tuần, kỳ nghỉ, bạn bè, người yêu — để tạo ra một phiên bản số hóa “hoàn chỉnh”.
Nghiên cứu mới cho thấy việc cố gắng tạo ra một hình ảnh hoàn hảo trên mạng xã hội và chi tiêu theo áp lực từ các nền tảng này đang đẩy một phần đáng kể giới trẻ Mỹ vào cảnh nợ nần.
Khảo sát “Minds on Money” do Ally Financial thực hiện với hơn 1.000 người trưởng thành ở Mỹ, phát hiện rằng 40% Thế hệ Z thường xuyên vay nợ để mua sắm bốc đồng những món đồ hoặc trải nghiệm mà họ thấy trên mạng xã hội . Nhưng mạng xã hội không chỉ thúc đẩy việc mua sắm — nó còn là một phần quan trọng của bước tiếp theo. Cũng chừng đó người thuộc Thế hệ Z nói rằng những món đồ này được mua, một phần, để đăng tải lên mạng xã hội.
“Tôi thật sự bất ngờ,” Jack Howard, Trưởng bộ phận Sức khỏe tài chính của Ally Bank, chia sẻ với Salon .
“Tôi không phán xét,” cô nói. “Tôi không muốn tạo cảm giác xấu hổ cho bất kỳ ai. Tôi chỉ đang cung cấp góc nhìn. Nhưng điều chúng tôi thấy là (Thế hệ Z) có thể mang nợ nần… chỉ để đăng bài lên mạng xã hội”.
Khảo sát cho thấy, phần lớn những người thuộc Thế hệ Z mua sắm theo trào lưu mạng xã hội cuối cùng đều hối tiếc về điều này. Dù dễ dàng chỉ trích và cho rằng Thế hệ Z hay Millennials chỉ cần “siết chặt chi tiêu” và tiết kiệm, nhưng cần xem xét áp lực mà họ phải đối mặt khi được kỳ vọng phải ghi lại những phần thú vị nhất trong cuộc sống của mình.
Benjamin Fields, một nghiên cứu sinh tiến sĩ 27 tuổi, sống giữa Berkley, California và Tulsa, Oklahoma, cho biết anh cảm nhận áp lực này “một cách đặc biệt mạnh mẽ”. Chương trình tiến sĩ của anh được tài trợ bởi học bổng và yêu cầu giảng dạy. Anh từng làm giáo viên trung học toàn thời gian trong hai năm đầu của chương trình, nhưng hiện không làm việc vì sắp hoàn thành nghiên cứu thực địa ở nước ngoài.
“Tôi thấy mọi người trên mạng xã hội có công việc, đi du lịch, mua xe mới hay nhà cửa,” Fields nói qua tin nhắn. “Điều đó khiến tôi đôi khi chi tiêu một cách thiếu suy nghĩ để cố gắng bắt kịp, và cảm thấy như mình không lãng phí cuộc đời khi học tập mà không có lương.”
Juliette Haas, 23 tuổi sống ở New York và làm việc trong ngành quan hệ công chúng, chia sẻ rằng, là người làm truyền thông, “bạn sẽ nghĩ tôi miễn nhiễm với sự thao túng của mạng xã hội.” Nhưng thực tế, cô nói, “tôi cũng như tất cả người trẻ trong thế hệ của mình, thức đến đêm để mua mặt nạ dưỡng da, mong là da sẽ đẹp”.
Trong vai trò quan hệ công chúng, Haas giúp phát triển thông điệp mà các công ty sử dụng để thúc đẩy chi tiêu của người tiêu dùng. “Vậy mà tôi vẫn là nạn nhân của các quảng cáo trên TikTok” – cô nói. “Giống như một người chia bài poker mà cứ thua tiền tại chính bàn chơi của mình.
Vì bất cứ thứ gì cũng có thể được ghi lại, người trẻ cảm thấy áp lực phải thể hiện phiên bản lý tưởng của mọi khía cạnh cuộc sống — công việc, tình trạng quan hệ, đời sống xã hội, tần suất đi ăn brunch, tham gia lớp tập luyện, hay ghé thăm hiệu sách.
“Chúng tôi là thế hệ đầu tiên lớn lên trong nền kinh tế FOMO,” Haas nói thêm.
“Nền kinh tế FOMO” là một khái niệm mới, tạm dịch là “nền kinh tế sợ bỏ lỡ”, nơi quyết định chi tiêu bị thúc đẩy bởi nỗi sợ không bắt kịp xu hướng hoặc lối sống của người khác.
Điều khiến Howard bất ngờ nhất, cô nói, không phải là người tiêu dùng trẻ đang gánh nợ đáng kể hay chi tiền cho các khoản không thiết yếu như quần áo hay ăn uống ngoài. Mà là việc rất nhiều người trẻ vay nợ để mua vé concert hay những kỳ nghỉ xa hoa, nhưng không thực sự tận hưởng mà chỉ muốn ghi lại khoảng khắc đó rồi xem lại trên mạng xã hội.
Ver2Solution theo Nhịp Sống Thị Trường
-
Social7 tháng ago
Review 5 nền tảng xem video ngắn: YouTube Short, Facebook Reels, LinkedIn, X, Instagram
-
TMĐT8 tháng ago
KOL, KOC livestream bán hàng tại nhà máy, chốt ngàn đơn mỗi ngày
-
Social7 tháng ago
Facebook công bố chi tiết nguyên tắc phân phối nội dung, chỉ rõ loại nội dung nào sẽ bị hạ bậc, hạn chế hiển thị trên bảng tin
-
Livestream8 tháng ago
Ai là người livestream bán hàng kiếm tiền nhiều nhất trong nước năm 2024?
-
Social7 tháng ago
Douyin, Wechat, Weibo bất ngờ cho phép người dùng quốc tế đăng ký tài khoản
-
TMĐT8 tháng ago
Bùng nổ livestream bán hàng mùa tết, nhiều phiên bạc tỉ
-
TMĐT8 tháng ago
Hàng tỷ đồng một ngày từ livestream bán hàng
-
Thị Trường8 tháng ago
Dự đoán nhiều người bán hàng sẽ rời sàn, KOL đi tìm việc